+0
Tết 2026 đã về, và dù ngoài kia đèn hoa rực rỡ, dù phố phường vẫn tấp nập những dòng người hối hả, nhưng sao trong sâu thẳm, tôi cứ thấy một khoảng trống khó tả. Như mọi năm, tôi lại ngồi đây, nhấp một ngụm trà nóng, lòng bỗng chùng xuống khi miên man nghĩ về những mùa Tết đã cũ. Tết nay khác Tết xưa nhiều quá, phải không?
Cái Tết xưa ấy, không cần phải quá xa xôi, chỉ độ đôi mươi năm về trước thôi. Nó bắt đầu từ những ngày giáp Tết, khi cả nhà quây quần bên nồi bánh chưng nghi ngút khói, mùi lá dong xanh non thoang thoảng khắp nhà, len lỏi vào từng ngóc ngách. Mấy đứa trẻ con chúng tôi háo hức chạy quanh, đôi khi được phụ lặt lá, đôi khi lại ngồi nhìn ông bà, cha mẹ tỉ mẩn từng công đoạn gói bánh. Mùi hương trầm nghi ngút từ bàn thờ tổ tiên, mùi mứt Tết mẹ tự tay làm thơm lừng góc bếp, tất cả hòa quyện thành một thứ hương vị rất riêng, rất đỗi thân thương của ngày Tết.
Đêm giao thừa, cả nhà không ai lo cắm mặt vào điện thoại. Chúng tôi ngồi bên nhau, kể chuyện, cười đùa, chờ đợi tiếng pháo nổ giòn giã ngoài ngõ. Tiếng pháo rộn ràng như xua đi hết mọi muộn phiền của năm cũ, đón chào một năm mới an lành. Sáng mùng Một, được mặc quần áo mới, cầm bao lì xì đỏ chót trên tay, chạy sang nhà ông bà, cô bác để chúc Tết, nghe những lời chúc phúc giản dị mà ấm lòng. Cả xóm làng như một đại gia đình lớn, ai cũng tươi cười, rạng rỡ, tình người cứ thế mà gắn kết.
Thế mà Tết nay… Có lẽ cuộc sống hiện đại đã kéo chúng ta đi quá nhanh. Nồi bánh chưng giờ ít ai còn tự gói, thường là mua sẵn từ cửa hàng tiện lợi. Mùi lá dong, mùi pháo nổ, những âm thanh rộn rã ấy giờ chỉ còn là ký ức xa xăm, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng, hoặc những âm thanh ồn ào khác của phố thị. Giao thừa, người ta thường bận rộn với những cuộc gọi video, những lời chúc nhanh gọn qua mạng xã hội, hoặc chọn cách đi du lịch để “đổi gió”. Sự quây quần bên nhau dường như cũng bớt đi phần nào, thay vào đó là sự riêng tư, hay thậm chí là chút cô đơn giữa bộn bề công việc.
Tôi nhớ cái cảm giác háo hức đến nao lòng khi Tết sắp về, nhớ cái se lạnh của những ngày cuối năm, nhớ cả những câu chuyện cổ tích ông kể bên bếp lửa hồng, nhớ chiếc áo len mới toanh mẹ đan cho. Tết bây giờ vẫn đẹp, vẫn lung linh, nhưng hình như nó thiếu đi một chút gì đó rất chân thật, rất mộc mạc, một chút hương vị rất riêng mà chỉ Tết xưa mới có. Nó không còn là những ngày nghỉ dài để ta chậm lại, để tận hưởng từng khoảnh khắc, mà đôi khi lại trở thành một “thủ tục” cần hoàn thành, hay một kỳ nghỉ để “trốn” đi đâu đó.
Tết 2026 này, tôi ước gì có thể tìm lại được một chút hương vị Tết xưa ấy. Không phải là quay ngược thời gian, mà là tìm lại trong tâm hồn mình, trong cách ta đón Tết, cách ta trân trọng những giá trị truyền thống, những giây phút sum vầy. Để mỗi mùa xuân về, chúng ta không chỉ đón một năm mới, mà còn đón cả những kỷ niệm ấm áp, bình yên, và tràn đầy tình thân như những cái Tết đã qua.
Nhớ Tết xưa quá, nhớ da diết!